Ông Lý Tiểu Cương sống tại một vùng quê nông thôn tại Trung Quốc. Ông là người tàn tật, bị cụt một cánh tay nhưng rất mực yêu thương con, khiến con cảm thấy tự hào. Con trai ông tên Lý Soái, sinh ngày 11/1/1989. Khi lớn lên, bạn bè xung quanh thường trêu chọc Lý Soái có ông bố cụt tay. Bị những lời nói này làm kích động, anh dần xa lánh bố mình.
Được biết, mẹ của Lý Soái bỏ đi cũng vì bố anh là người tàn tật. Điều này càng khiến Lý Soái có thái độ bất mãn với bố hơn. Kể từ đó, Lý Soái ngày càng xa cách với bố, dù nhiều lần thấy rõ sự buồn tủi trong mắt ông.
Ông bố khuyết tật biết vậy nhưng rất thương con. Mỗi ngày trước khi bình minh, ông đều dậy sớm, đi bán rau ở thị trấn, dành dụm tiền đóng học, mua đồ ăn ngon cho con. Tuy nhiên, Lý Soái vẫn không hiểu tấm lòng của bố, thậm chí còn từng bỏ nhà ra đi. Đến khi ông Tiểu Cương tìm được thì con trai đang nằm bên vệ đường, trong túi chỉ còn ít tiền lẻ, thức ăn cũng đã ăn hết. Cứ ngỡ ông Tiểu Cương sẽ đánh cho con một trận, nhưng ông chỉ ôm Lý Soái vào lòng thật chặt rồi dắt con về. Sự việc này đã khiến Lý Soái không còn oán trách bố như trước nhưng giữa cả hai vẫn còn khoảng cách.
Người bố khuyết tật vĩ đại
Vừa để tránh mặt bố, vừa để tiện học hành, Soái i dành hết thời gian ở trường, hôm nào cũng ở lại trường đến tối muộn mới về nhà. Kết quả, thành tích học của Lý Soái luôn xếp top 3 trong lớp, khiến bố tự hào.
Năm 2005, Lý Soái 16 tuổi, tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học, đạt kết quả rất tốt, và được nhận vào một trường trung học trọng điểm. Ngôi trường này cách xa ngôi làng miền núi nơi hai bố con họ Lý sinh sống, đi lại mất hơn năm tiếng đồng hồ. Vậy nên Lý Soái quyết định sống trong ký túc xá của trường.
Trong lần đi họp phụ huynh cho con, Lý Tiểu Cương lặn lội từ quê lên thành phố để tham dự với niềm tự hào. Mặc kệ những ánh mắt kỳ thị của những phụ huynh khác, ông hãnh diện khi nghe con lọt top 10 học sinh xuất sắc nhất lớp.
Cũng trong thời gian đó, vị Hiệu trưởng ngôi trường có đi ngang qua và ngó vào lớp. Ngay khi nhìn thấy ông Lý, Hiệu trưởng dụi mắt mấy lần, ngơ ngác như không tin vào mắt mình.
Một lúc sau, Hiệu trưởng nước mắt lưng tròng, chạy vội vào lớp và quỳ trước ông Lý: "Ân nhân của tôi, tôi tìm ông nhiều năm nay mà không gặp được". Hóa ra trong thời kỳ chiến tranh, Hiệu trưởng lúc này còn là một đứa trẻ đã tình cờ được ông Lý cứu khỏi pháo binh, nhưng cũng vì vậy mà ông Lý bị thương, cụt một cánh tay.
Sau khi biết câu chuyện, tất cả các phụ huynh không một ai dám nhìn ông Lý với ánh mắt coi thường nữa. Còn Lý Soái thì xúc động vô cùng.
Để trả ơn, vị Hiệu trưởng họ Vương đã chăm sóc chu đáo cho Lý Soái trong thời gian cậu học ở trường. Còn ông Lý Tiểu Cương được sắp xếp trở thành quản lý kho tại trường học, có mức thu nhập ổn định.
Tháng 7/2008, Lý Soái nhận được thư mời nhập học từ Đại học Vân Nam và trở thành sinh viên khoa Toán và Thống kê. Chàng trai trẻ vừa chăm chỉ học hỏi kiến thức chuyên môn ở trường đại học, vừa chăm chỉ làm thêm, giúp bố chia sẻ áp lực tài chính.
Tháng 7/ 2015, Lý Soái tốt nghiệp nghiên cứu sinh và đầu quân cho một công ty game ở Bắc Kinh. Vào ngày 25/1/2022, Lý Soái từ Bắc Kinh trở về quê nhà ở Hồng Hà, đón năm mới với bố, sau đó đưa ông lên Bắc Kinh một thời gian. Nhưng vì không quen nên ông Lý đã trở lại quê sống. Mỗi tháng ông Lý được con trai chu cấp 5.000 NDT (khoảng 17 triệu đồng). Tuy nhiên vì bản tính tiết kiệm nên ông Lý không tiêu là mấy.