Sống là để yêu thương
Người ta dễ dàng thốt ra câu thương cảm khi nhìn thấy một em bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, cũng có thể rơi nước mắt khi nghe câu chuyện về cuộc đời buồn của các em nhỏ bị bỏ rơi… Nhưng mấy ai dám hi sinh cả cuộc đời mình để lo lắng, chăm sóc cho những mảnh đời vốn chịu nhiều bất hạnh đó.
Từ khi 30 tuổi, cô Bùi Thị Ánh đã làm mẹ của những em nhỏ mồ côi tại Làng trẻ em SOS Thanh Hóa. 17 năm, cô đã nuôi dạy 24 đứa con. Chỉ vào bức ảnh cưới đang treo trên tường, cô khoe: “Con gái đầu vừa cưới, mang ảnh về nhà mình để treo, vui lắm cô à”.
Công việc của cô Ánh là làm một người mẹ đúng nghĩa. Buổi sáng cô đi chợ, mua thức ăn về cho cả gia đình. Có ngày cô tự nấu, cũng có ngày các con phụ giúp. Đến buổi, cô nhắc các con học bài. Hiện ngôi nhà số 2 của cô Ánh đang nuôi dưỡng 9 trẻ, trong đó có một bé sơ sinh 7 tháng tuổi. Nhìn thấy cô Ánh lúc nào cũng tất bật với bé, đủ hiểu cô đang vui và hạnh phúc nhường nào.
Cô Bùi Thị Ánh hiện là mẹ của 1 bé sơ sinh và 9 bé khác
Nói về quyết định không lấy chồng, không sinh con để vào làng trẻ, cô cười: “Trên cuộc đời này đã đủ trẻ em rồi, không nhất thiết phải sinh thêm. Điều quan trọng là tình yêu của mẹ sẽ luôn đến với các con. Có thể so với những đứa trẻ khác, các con ở đây sẽ bị thiệt thòi hơn, nhưng tôi sẽ mang đến cho các con những điều tốt đẹp nhất trong khả năng của mình”.
Nhìn những bức ảnh được treo trang trọng trên tường nhà, có thể thấy không chỉ cô Ánh mà những đứa trẻ cũng xem đây là ngôi nhà thực sự của mình.
Cô Ánh tình nguyện vào đây, muốn toàn tâm, toàn ý chăm sóc các cháu mồ côi
Với cô Ngô Thị Sự (58 tuổi), nơi đẹp nhất ở ngôi nhà số 13 này là tủ kính lưu giữ tất cả thành tích học tập của các con. Chỉ vào từng chiếc giấy khen, chị tự hào nói: “Đây là của con Oanh, đây là của con Cường… Chúng nó học giỏi lắm, đứa lớn dạy đứa nhỏ. Như con Oanh đây, từ nhỏ đến nay đều là học sinh giỏi, vừa rồi còn được nhận học bổng của một tổ chức khoa học”.
Ở ngôi nhà chung này, có trẻ đến trước, trẻ đến sau. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, sự yêu thương, sóc của mẹ đã kết nối các con coi nhau như anh em ruột thịt.
Cô Ngô Thị Sự tự hào khoe thành tích học tập của các con
Cô Sự bộc bạch: “40 tuổi tôi được các con tổ chức sinh nhật cho. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được mừng sinh nhật. Chỉ ít đồ ăn và bánh các con tự làm, tôi đã khóc vì hạnh phúc.
Những năm sau, năm nào các con cũng tổ chức sinh nhật và có những món quà nhỏ tặng mẹ. Vào những ngày lễ 20/10, con nhỏ thì tấm thiệp xinh xinh, các con lớn thì chiếc khăn quàng, đôi găng tay cho mẹ làm bếp… Nhưng tôi vẫn luôn nói, thành tích học tập xuất sắc là món quà lớn nhất mà các con tặng cho mẹ”.
Chỉ mong con hiểu
Chị Lê Thị Tần là mẹ của 9 bạn nhỏ tại nhà số 5, bạn nhỏ nhất 3 tuổi, bạn lớn nhất 15 tuổi. 16 năm trước, biết mình không thể sinh con, chị Tần vô cùng đau khổ, nhưng vẫn luôn khao khát được làm mẹ, được chăm sóc và yêu thương con trẻ. Vì lý do này, chị tìm đến và xem Làng trẻ em SOS Thanh Hóa là ngôi nhà thực sự, coi những đứa trẻ mồ côi là con ruột của mình.
Chị tâm sự: “Có xem đây là nhà mình thì tôi mới có thể gắn bó lâu dài đến vậy. Tôi mang đến cho các con tình yêu, sự chăm sóc của một người mẹ. Ngược lại, các con cũng cho tôi niềm vui, sự ấm áp của niềm vui được làm mẹ. Tôi hàn gắn cho những đứa trẻ bị tổn thương và những đứa trẻ cũng giúp tôi xoa dịu nỗi đau”.
Chị Lê Thị Tần hạnh phúc với công việc làm “mẹ”
Vào làng trẻ từ năm 2005 đến nay chị Tần đã làm mẹ của 19 đứa trẻ. Mỗi đứa một tính khí, cách hành xử khác nhau, đòi hỏi chị Tần phải có sự kiên trì bền bỉ, nhẫn nại với các con.
Chị cho biết: “Các con bước vào tuổi dậy thì thực sự rất khó để nắm bắt tâm lý. Đang là một đứa trẻ ngoan đấy nhưng vào tuổi trưởng thành có những biểu hiện như bỏ tiết học, cãi lời người lớn, đánh nhau… là chuyện bình thường. Có lần biết Sinh (một trong số những người con của chị Tần) bỏ tiết học, nói dối mẹ để đi chơi, tôi đã tức giận quát mắng con. Con giận không nói gì, ít lâu sau con sang khu lưu xá dành cho trẻ nam từ 14 tuổi trở lên.
Ngày đi con vẫn giận, tôi gói đồ và dặn con nhớ về thăm mẹ và các em. Qua một thời gian, đó là vào ngày 8/3 con về mang tặng một bông hoa cùng lời xin lỗi. Tôi thực sự xúc động và vỡ òa vì hạnh phúc. Tôi chỉ mong các con hiểu được tấm lòng người mẹ. Tôi yêu thương các con và hi vọng các con sau này trở thành những đứa trẻ tốt”.
Bao năm qua, công việc của những người mẹ ở Làng trẻ em SOS Thanh Hóa vẫn lặng thầm, bền bỉ và tuần tự. Dẫu có lúc vui, buồn, song các mẹ luôn có một tấm lòng đủ yêu thương, chở che, giúp hàn gắn, vơi đi những bất hạnh của các em nhỏ mồ côi.